Tôi không thể để vợ ra đi chỉ vì những suy nghĩ phi lý của cô ấy!
Hai vợ chồng tôi làm kinh doanh, gia đình khá giả nhưng lại thiếu con cái. Mười năm kết hôn, chúng tôi mong có con nhưng vẫn chưa thành công vì vợ tôi có vấn đề về trứng. Mỗi tối trở về căn nhà rộng rãi chỉ có hai vợ chồng, tôi cảm thấy trống trải. Chúng tôi đã chạy chữa nhưng không có kết quả khả quan. Dù có ý định nhận con nuôi, mẹ tôi không đồng ý và khuyên tôi nên lấy vợ khác. Tôi chỉ biết động viên vợ sống thoải mái. Gần đây, vợ tôi đưa một cô em họ về ở nhờ để học, tôi không phản đối vì nhà rộng.
Bố mẹ em ấy trả tiền thuê nhà cho chúng tôi mỗi tháng, dù vợ tôi không muốn nhận. Ban đầu, tôi không để ý đến em, nhưng sau khi mẹ chồng khen ngợi, tôi bắt đầu chú ý. Từ khi sống với vợ chồng tôi, em được vợ tôi chăm sóc ăn mặc và trông rất khác so với lúc mới lên thành phố. Em vừa học vừa nấu ăn cho gia đình, khiến tôi rất vui. Sau 10 năm mong con mà vẫn thất vọng, tôi thấy vợ thường xuyên mua sắm và đưa tiền cho em, hai người thân thiết như chị em. Một lần vợ tôi về quê, tôi thấy em xem ti vi trong phòng khách khi tôi đi tiếp khách về.
Em nhanh chóng đứng dậy lấy nước cho tôi giải rượu và nói muốn xoa đầu cho tôi đỡ đau. Trong lúc say, tôi để em giúp. Tôi chia sẻ với em về việc vợ chồng tôi đã 10 năm không có con. Em đồng cảm và nói đùa: “Chị không sinh được thì để em sinh cho anh chị nhé!”. Tôi nhìn em để thăm dò, em cười và bảo tôi đi ngủ để em dọn dẹp. Do bản năng hay men say, tôi đã bế em vào phòng ngủ của vợ chồng tôi. Sau đêm đó, tôi cảm thấy có lỗi với vợ và tự trách bản thân vì đã mất kiềm chế. Dù em tỏ ra quyến rũ, tôi và em quyết định coi như không có chuyện gì xảy ra. Tôi cố gắng bù đắp cho vợ, nhưng thấy cô ấy thường xuyên về quê, có lần đến vài ngày mới trở lại. Trong những ngày đó, tôi cảm thấy bối rối khi gặp em.
Tôi đã gợi ý vợ về việc tìm nhà trọ cho em gái, vì cảm thấy không thoải mái khi có thêm người phụ nữ trong nhà. Tuy nhiên, vợ tôi không yên tâm khi em ấy sống một mình ở thành phố. Sau nửa tháng, tôi nhắc lại thì vợ bảo sẽ suy nghĩ, nhưng không thấy tiến triển gì. Rồi em gái thông báo có bầu, tôi rất vui vì sắp có con, nhưng lại lo lắng về vợ. Khi vợ tôi biết tin từ em ấy, lạ là cô không giận mà chỉ buồn, rồi bắt đầu chăm sóc em gái. Vợ tôi quyết định đưa em lên thành phố và chăm sóc em ấy, điều này khiến tôi vô cùng đau đớn. Cuối tuần trước, vợ tôi đã đưa em đi khám và phát hiện thai 3 tháng, ngay sau đó cô ấy đã sắp xếp quần áo.
Tôi hỏi vợ về việc cô ấy định về quê dài ngày, nhưng không ngờ cô tiết lộ một sự thật đau lòng. Vợ tôi cho biết em gái cô đã từng lấy chồng sớm nhưng bị bạo hành, sau đó bỏ chồng để học tiếp. Biết hoàn cảnh của chúng tôi, em ấy đồng ý sinh con cho chúng tôi. Tuy nhiên, vợ tôi cảm thấy khó chịu khi có hai người phụ nữ chung một người đàn ông, nên quyết định nhường tôi cho em ấy. Tôi bật khóc vì vẫn còn yêu vợ và không muốn mất cô ấy. Dù đứa bé trong bụng em gái vợ là điều tôi mong chờ, tôi vẫn cảm thấy luyến tiếc. Tôi yêu cầu vợ cho tôi thời gian suy nghĩ, và cô đồng ý ở lại. Hiện tại, không khí trong nhà rất ngượng ngùng, ba người không dám nhìn nhau.
Tôi đang rơi vào tình huống khó xử với hai người phụ nữ trong cuộc đời mình. Tôi không muốn li dị vợ vì cô ấy không có lỗi gì, chỉ là không sinh con được. Tuy nhiên, tôi cũng không thể để con mình không có mẹ ruột. Mong mọi người cho tôi lời khuyên để giải quyết mâu thuẫn ngày càng căng thẳng giữa chúng tôi.



Source: https://afamily.vn/toi-khong-the-mat-vo-vi-chu-y-hoang-duong-cua-co-ay-6944.chn